Kìa mây, mây ngang đầu, kia núi, núi lô nhô
Cùng em trên con đường, đường bé xíu quanh co
Băng qua những ngọn đồi
Thấy em nghiêng nghiêng cười trong đôi mắt tròn
Và thế giới cũng nghiêng theo đôi bàn chân em (yeah, yeah)
Mấy đứa trẻ đi lên trường, đội trên đầu là đoá mây trắng (trắng)
Chân đạp lên mặt trời, môi thì cười và má hây nắng (nắng)
Những nụ cười làm cho lòng đang bộn bề bỗng hoá ngay ngắn
Lên trên này thấy các em, anh mới thấy mình quá may mắn
Mặt Trời vàng như trứng chiên
Khi mà em đứng thẳng, núi và đồi phải đứng nghiêng (yeah)
Con đường quanh co quá, em chao lượn như cánh chim
Mai sau lớn em bơi giữa đời, em bơi khoẻ như Ánh Viên (ha ha)
Dù không còn là học sinh, anh thấy mình vẫn còn phải học hành
Như cây mọc lên từ đất, phải đủ chất thì nó mới mọc cành
Học cách bón thêm hạnh phúc để cành đó mọc ra những điều lành
Vì anh nghĩ số phận là người luôn giám sát chứ không có điều hành (không có điều hành)
Nên anh mong các em sẽ không bao giờ bỏ cuộc (không)
Vì anh biết tụi em nhỏ con nhưng mà dũng khí thì không thể nào nhỏ được (that’s right)
Yo, không thể nào mà nhỏ được!
Yo, không thể nào mà nhỏ được! (Uh)
Kìa mây, mây ngang đầu (kìa mây), kia núi, núi lô nhô (kìa núi)
Cùng em trên con đường (cùng em), đường bé xíu quanh co (quanh co, quanh co)
Băng qua những ngọn đồi (sẵn sàng)
Thấy em nghiêng nghiêng cười trong đôi mắt tròn (tròn xoe)
Và thế giới cũng nghiêng theo đôi bàn chân em (yeah)
Nấu cho các em ăn dù anh không là đầu bếp giỏi (he he)
Cũng là cách anh giúp chính mình bớt nghĩ suy cho đầu hết mỏi
Anh muốn thấy những vị khách nhỏ ăn hết sạch những đồ ngon thơm
Vì anh biết những đứa trẻ này, mai này sẽ xây dựng quê hương (that’s right)
Nấu cho các em ăn, em lấy sức nhặt từng con chữ (nhặt từng con chữ)
Khi có tri thức em thấy con hổ không còn hung dữ (không)
Và em sẽ lớn hơn cây mận ở bên vườn nhà
Lúc ấy thì mấy khe sâu chỉ là nét vẽ thêm rườm rà (ha ha)
Tụi mình muốn trở thành người tốt và đang phải học để làm điều đó (yeah)
Tụi mình nhìn các em để biết những gì mình cần, những gì mình có
Tụi mình cũng từng là trẻ thơ cần được no cái bụng về chiều (no)
Tụi mình tập tìm cách cho đi vì biết cho đi sẽ nhận về nhiều (nhận về nhiều)
Vì mình cho đi những nụ cười, những muộn phiền sẽ trôi rất xa (trôi rất xa)
Cho đi niềm hạnh phúc sẽ nhận về gấp đôi gấp ba, yeah (đôi gấp ba)
Cho đi niềm hạnh phúc sẽ nhận về gấp đôi gấp ba, gấp đôi gấp ba, yeah
Trong đôi mắt đó em thấy bầu trời, em thấy núi đồi mặt hồ trong veo
Mong chân sẽ cứng và đá luôn mềm trên mỗi con đường từng ngày em qua
Mặt Trời trong trái tim hồng, vang trong lòng một tiếng gà trưa
Mong cho cây lá lên mầm, mong cho trời thuận gió hoà mưa
Kìa mây, mây ngang đầu, kia núi, núi lô nhô
Cùng em trên con đường, đường bé xíu quanh co
Băng qua những ngọn đồi
Thấy em nghiêng nghiêng cười trong đôi mắt tròn
Và thế giới cũng nghiêng theo đôi bàn chân em
Ở dưới xuôi, chúng mình gọi view này là view triệu đô, vậy thì ai mới là người dư dả?
Chúng mình làm và làm và làm, cũng chỉ để mong có ngày được thư thả
Và khi xem lại những hình ảnh này, những áp lực chợt biến tan
Những nụ cười mát như nước giếng khoan
Và những đôi mắt trong như ngọn nguồn ánh sáng
Chúng mình đều phải học cách để tốt lên qua ngày qua tháng
Lúc ban đầu thì chả ai tốt ngay được vì chả biết phải làm sao
Thế là nhìn những người tốt quanh mình xem họ làm gì và làm theo
Và người tốt thì ngoài kia nhiều lắm!
Tôi tin vậy, tôi biết vậy, Việt Nam!